Tác giả

Chuyên mục

Trang

Chúng ta có thể im lặng mà nhìn anh hay chị ấy chết sao?

Th7 25, 2013

Lê Tuấn Huy

Tôi vừa đọc thông tin cấp báo ý định của chị Dương Thị Tân tự thiêu để cứu mạng Điếu Cày! Ngay sau đó, tôi cũng đọc câu hỏi thống thiết của Nguyễn Thị Từ Huy: Chúng ta có thể im lặng mà nhìn anh ấy chết sao?

Những ngày này, khi theo dõi thông tin về Điếu Cày, tôi cảm nhận về cái hèn của bản thân.

Hèn vì tin vào con người và hành động vì dân tộc và dân chủ của Nguyễn Văn Hải, nhưng không lên tiếng khi anh nguy cấp vì buộc phải phản kháng bằng sinh mạng trước sự đàn áp tàn ác, phi pháp và phi nhân!

Hèn vì tin vào con người và thông tin của Dương Thị Tân và Nguyễn Trí Dũng nhưng chỉ im lặng mà nghe họ phẫn uất!

Tôi không dám lấy cái hèn của mình để nói chung về “tôi và chúng ta”.

Tôi chỉ có thể nói chúng ta không vô cảm, nhưng chỉ là đã giữ một thái độ cẩn trọng không cần thiết và không đúng lúc, đúng chỗ. Mà cũng có lẽ, chúng ta đã để cho tư duy thân hữu và thái độ định tính sự việc, quan điểm hay nhân vật thông qua định lượng về vị trí xã hội, từ hoạt động câu chữ lan sang việc bảo vệ sinh mạng con người, khi mà một đằng thì trì trệ đến đâu cũng “chẳng chết thằng tây nào”, một đằng thì hết sức cấp bách về mạng sống.

Im lặng để chị Tân tự thiêu chết, Điếu Cày tuyệt thực chết, hoặc cả hai người họ đều chết, thì tất cả chúng ta – những người tự cảm thấy có chút lương tâm – đều có tội!

Ps: Viết xong, tôi cập nhật thông tin, được biết đã thuyết phục được chị Tân bỏ dự tính ban đầu.

25/07/2013

© 2013 Lê Tuấn Huy & pro&contra